Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài là Kẻ Cuồng Ngược

Chương 34: Cầu Giúp Đỡ




#BooMew

Bệnh Viện Trung Ương.

Lâm Như Tiên được đưa vào phòng cấp cứu.

Dương Ngọc Thiên thì hai tay run rẩy, đi qua đi lại, cả người anh cảm thấy sợ, thật sự rất sợ.

Nhớ lại lúc nãy, Lâm Như Tiên không ngừng xin tha kêu đau mà chính anh đã mặc kệ Lâm Như Tiên có khóc lóc hay kêu la thế nào mà cứ hung hăng đánh cô, thao cô!

Tại anh, nếu anh kịp thời dừng lại thì đã không sao nhưng chính anh lại mặc kệ. Nếu Lâm Như Tiên xảy ra chuyện gì, chính anh cũng không đáng sống. Suy nghĩ một lúc lâu, Dương Ngọc Thiên cứ ngồi đó tự trách anh. Nhưng chính bản thân anh cũng biết, lúc này dù anh có tự bầm chính anh ra thành trăm mảnh cũng chả quay ngược được lại thời gian.

•••••

Trong phòng cấp cứu.

Sau hơn hai mươi phút xử lý tất cả miệng vết thương trên người Lâm Như Tiên, thì Lâm Như Tiên cũng dần dần tỉnh lại.

Lâm Như Tiên lim dim mở mắt, nơi đó rất đau ở phía sau cũng rất đau. Lâm Như Tiên hít hà một hơi.

Cô nhìn xung quanh, đây chính là bệnh viện! Haha rốt cuộc chính cô cũng sắp có cơ hội rồi.

Nhìn ai nấy đều bận rộn đang giúp cô khâu ở nơi đó lại giúp cô xử lý mấy vết thương do roi gây ra. Bổng dưng một giọng nữ y tá vang lên.

“Chả biết làm chồng kiểu gì! Đánh đập vợ như thế này!”

“Đúng vậy! Lúc nãy thấy anh ta hai tay run rẩy ôm cô bé này vào còn tưởng yêu thương lắm không ngờ...”

“Tội nghiệp cô bé!”

“...” Họ vừa giúp cô lại vừa tán gẫu âm thanh nho nhỏ như thể sợ ai nghe, nhưng Lâm Như Tiên lại rất thích, cô nhớ hơn nữa năm trước, cô vẫn len lén nói xấu bạn của nhau lại đùa nhau rất vui vẻ, càng nhớ hốc mắt cô càng nóng lên không nhịn được mà bĩu môi khóc.

Những người xung quanh kinh ngạc vội hỏi là cô đau sau? Có sau không? Cảm giác cứ như những bạn bè trước kia của cô! Không như bây giờ, ba mẹ ruột chính cô cũng không dám liên lạc họ sợ là sau này họ lại chịu khổ, còn bạn bè thì chính cô không có lấy một số điện thoại nào.

Lâm Như Tiên nhìn những người xung quanh, nhẹ giọng nói.

“Giúp... Giúp em...”

Bọn họ há hốc mồm không tin được, Lâm Như Tiên lại nói.

“Chỉ cần cho em một bộ đồ y tá là được! Những chuyện khác em sẽ tự giải quyết!”

Nhìn ai ai cũng do dự, Lâm Như Tiên lại nói.

“Làm ơn! Đây là cơ hội cuối cùng của em!” Vừa nói không nhịn được Lâm Như Tiên cuối cùng cũng khóc, vài người tuy không rõ Lâm Như Tiên xảy ra chuyện gì nhưng lại nghe ‘Làm Ơn’ lại nghe ‘Lần Cuối’ hốc mắt của họ cũng có chút nóng lên.
Cuối cùng có một người đang đứng xoay người với Lâm Như Tiên nói.

“Tôi sẽ đưa cho cô! Chỉ là cô trốn thì đừng liên lụy chúng tôi!”

Lâm Như Tiên vội vàng gật đầu nói cảm ơn.

Họ vẫn tiếp tục công việc của họ, Lâm Như Tiên lại đi vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh dậy!

Nơi này vẫn là bệnh viện, chỉ là hiện tại không không thể đi được phải đợi ít nhất một tuần Lâm Như Tiên mới đi lại được bình thường nhưng là sẽ có hơi đau.

Mặc kệ đau hay không đau, hiện tại Lâm Như Tiên chỉ muốn trốn! Nên nhất định phải trốn đi sớm nhất có thể.

Cả người nặng trĩu chẳng có một tý khí lực nào ngồi dậy.

Thì bổng nhiên cửa bị đẩy ra, Dương Ngọc Thiên đi vào.

Ánh mắt Dương Ngọc Thiên nhìn Lâm Như Tiên là sự hối hận thống khổ trong đó nhưng chính Lâm Như Tiên lại chẳng có chút gợn sống gì với cảm xúc của Dương Ngọc Thiên! Dù có yêu ra sau, Lâm Như Tiên cũng không bao giờ để cảm xúc chi phối! Nhất là ở những tình huống như thế này!

Hai người điều trầm mặt. Một lúc lâu, Dương Ngọc Thiên mở miệng nói trước.

“Xin lỗi.” Chính Dương Ngọc Thiên biết, anh xin lỗi cũng không giúp được gì nhưng ngoài câu xin lỗi đó ra, Dương Ngọc Thiên chả biết phải làm gì!

Nếu để anh thả Lâm Như Tiên đi, chuyện đó là không thể nào! Chính anh sẽ không thể nào sống thiếu Lâm Như Tiên huống chi làm thế nào để Lâm Như Tiên rời xa anh...

Lâm Như Tiên vẫn giữ im lặng! Lúc này cô thật không có tâm trạng nổi giận gì với anh vì anh ta không có tư cách!

Giận dỗi trách móc thì cô được gì? Chả được gì hết ngoài sự mết mỏi của chính cô.

Hiện tại cô cần giữ sức! Phải giữ thật nhiều sức để có thể được tự do!

Dương Ngọc Thiên đứng đó, muốn tiến nắm lấy tay Lâm Như Tiên nhưng lại không dám nắm, muốn xoay người rời khỏi nhưng lại không nỡ! Chính anh cứ đứng đó mà nhìn, nhìn Lâm Như Tiên cả một lúc thì Thư Ký Đồng gõ cửa vào nói.

“Boss bên Hà Bắc gây sự! Hạng mục mới bàn hôm bữa đều kiện bàn rõ tự nhiên họ lại muốn dừng!”

Dương Ngọc Thiên nhíu mày, nhìn Lâm Như Tiên một cái nhẹ giọng nói.

“Em nghĩ ngơi đi! Buổi tối anh lại tới!”

Dứt câu Dương Ngọc Thiên nặng nề bước ra ngoài! Tim anh nhói! Nhói đến thở thôi cũng thấy đau! Nhìn thấy sự lạnh nhạt sự thờ ơ kia của Lâm Như Tiên, lại khiến anh không dám thừa nhận chính cô còn yêu anh...

Đừng quên Like và Vote (bỏ phiếu) ủng hộ Boo nha !